phim moi thu khong phai tập 10 Tôi 24 tuổi, đang sống với ba mẹ, đã đi làm được hơn 2 năm. So với các bạn cùng trang lứa tôi có mức lương khá, ban ngày làm nhân viên cho một công ty nước ngoài, buổi tối đi dạy tiếng Anh ở trung tâm, mức lương cả hai nơi cộng lại 25 triệu. Chuyện công việc của tôi rất tốt vì toàn được làm những công việc đúng sở trường và bản thân thích cả hai công việc nên chưa bao giờ thấy mệt mỏi. Thế mà cứ về đến nhà vào buổi tối hoặc chủ nhật được nghỉ là tôi thấy không vui nổi, đến nỗi muốn dọn ra ở riêng.

Lúc nào mẹ cũng la mắng cách xài tiền của tôi, mẹ bảo tôi sống hoang phí. Một tháng tôi biếu ba mẹ 10 triệu, tiết kiệm 10 triệu và dùng 5 triệu để mua sắm quần áo mỹ phẩm. Có dịp khuyến mại lớn vừa rồi tôi xài hết 15 triệu của mình chứ bình thường tháng nào cũng để dư đều đặn. Tôi cảm thấy như vậy khá hợp lý nhưng mỗi lần mua quần áo hay giày dép mới là mẹ lại cằn nhằn, cho rằng tôi phí phạm không biết để dành. Mẹ hay nói quần áo giày dép đã nhiều thế này sao cứ mua về. Nhiều khi không có thời gian ra ngoài mua sắm tôi hay đặt hàng giao tận nơi, mẹ nhìn hóa đơn thấy chai nước hoa 3 triệu, thỏi son 800 nghìn đồng cũng mắng tôi mấy ngày.

Tôi mua điện thoại 18 triệu mà mẹ giận một tuần. Mẹ hay so sánh tôi với các bạn cùng tuổi đang mướn phòng trọ của gia đình. Mẹ nói các bạn ấy không phung phí như tôi. Lúc nào mẹ cũng bắt tôi phải tiết kiệm như họ. Tôi thật sự không hiểu nổi. Tôi làm được 25 triệu mỗi tháng, tại sao mẹ cứ bắt tôi xài theo những người lương 5 hoặc 6 triệu? Tính ra số tiền tôi để dư vẫn hơn mức lương của họ mà? Mỗi người mỗi cảnh, sao mẹ lại bắt tôi phải giống như họ? Tôi cảm thấy mình không phung phí, sau 2 năm tôi cũng đã có sổ tiết kiệm 200 triệu rồi. Tôi chẳng biết làm thế nào để giải thích cho mẹ hiểu.